Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông góa vợ và một người đàn bà góa chồng. Người đàn ông có một cô con gái, người đàn bà cũng có một cô con gái. Hai cô bé quen biết nhau và thường cùng nhau đi dạo. Một hôm, chúng đến nhà người đàn bà chơi.
Bà ta bảo con gái người đàn ông: "Con về nói với bố rằng ta muốn lấy ông ấy làm chồng. Nếu vậy, mỗi sáng con sẽ được tắm bằng sữa và uống rượu ngon, còn con gái ta chỉ được tắm nước lã và uống nước thường."
Cô bé về nhà kể lại lời người đàn bà cho bố nghe. Người đàn ông băn khoăn: "Biết tính sao đây? Hôn nhân vừa là niềm vui, vừa là nỗi khổ." Cuối cùng, không thể quyết định, ông cởi chiếc ủng ra và nói: "Con cầm chiếc ủng này lên gác, treo lên cái đinh to rồi đổ nước vào. Nếu ủng giữ được nước, ta sẽ lấy vợ, còn nếu nước chảy hết thì thôi."
Cô bé làm theo lời bố. Kỳ lạ thay, nước khiến lỗ thủng co lại, chiếc ủng đầy ắp nước. Nghe con kể lại, người đàn ông tự lên kiểm tra. Thấy đúng như vậy, ông đến cầu hôn người đàn bà góa và họ tổ chức đám cưới.
Sáng hôm sau, trước mặt con gái riêng của chồng là sữa để tắm và rượu để uống, còn con gái riêng của vợ chỉ có nước lã. Nhưng đến sáng thứ hai, cả hai cô bé đều chỉ có nước. Sang sáng thứ ba, con gái riêng của chồng lại chỉ có nước, trong khi con gái riêng của vợ được hưởng sữa tắm và rượu ngon. Cứ thế tiếp diễn.
Người mẹ kế càng ngày càng ghét cay ghét đắng con chồng, tìm mọi cách hãm hại cô. Bà ta ghen tị vì con chồng xinh đẹp, dịu dàng, còn con ruột thì xấu xí, đáng ghét.
Mùa đông năm ấy, đất đá đóng băng, núi đồi phủ đầy tuyết trắng. Mụ mẹ kế may cho con chồng chiếc váy bằng giấy rồi bảo: "Mặc váy này vào rồi vào rừng hái cho ta một giỏ dâu tây. Ta thèm ăn quá."
"Trời ơi!" Cô bé kêu lên, "Mùa đông làm gì có dâu! Đất đóng băng, tuyết phủ kín mọi nơi. Sao con phải mặc váy giấy mỏng manh thế này? Ngoài trời lạnh đến thở ra cũng đóng băng. Gió sẽ thổi rách váy, gai góc sẽ xé nát người con."
Mụ mẹ kế quát: "Mày dám cãi lời ta? Đi ngay và đừng có về nếu chưa đầy giỏ dâu!" Mụ đưa cho cô bé mẩu bánh mì khô cứng: "Cái này đủ cho mày ăn cả ngày", nhưng trong lòng nghĩ: "Mày sẽ chết cóng và đói khát ngoài kia, đừng hòng ta gặp lại mày nữa."
Cô gái ngoan ngoãn mặc váy giấy, cầm giỏ bước vào rừng. Khắp nơi chỉ toàn tuyết trắng, không một ngọn cỏ xanh. Đi mãi, cô thấy một ngôi nhà nhỏ với ba chú lùn đang thò đầu ra. Cô lễ phép chào hỏi rồi gõ cửa. "Vào đi!" - Ba chú lùn nói. Cô vào nhà ngồi cạnh bếp lò sưởi ấm và ăn bữa sáng.
Ba chú lùn bảo: "Cho tụi tôi xin miếng với." "Vâng ạ!" - Cô bé vui vẻ chia đôi mẩu bánh đưa cho họ. Họ hỏi: "Giữa mùa đông giá rét, cô bé mặc váy mỏng đến rừng làm gì thế?" Cô thở dài: "Cháu phải tìm một giỏ dâu tây mới được về nhà."
Ăn xong, ba chú lùn đưa cho cô cây chổi: "Hãy quét tuyết sau cửa nhà đi." Khi cô ra ngoài, họ bàn nhau: "Cô bé tốt bụng lại biết chia sẻ bánh mì, chúng ta nên tặng quà gì đây?"
Chú lùn thứ nhất nói: "Ta ban cho cô mỗi ngày càng xinh đẹp." Chú thứ hai nói: "Ta ban cho mỗi lời cô nói sẽ có đồng tiền vàng rơi ra." Chú thứ ba nói: "Ta ban cho cô sẽ được một vị vua cưới làm vợ."
Cô bé quét tuyết sau nhà thì phát hiện những quả dâu tây chín mọng màu đỏ thẫm mọc lên từ tuyết. Vui mừng, cô hái đầy giỏ, cảm ơn ba chú lùn, bắt tay từng người rồi vội về nhà.
Vừa bước vào nhà nói "Con chào mẹ", ngay lập tức một đồng tiền vàng rơi ra từ miệng cô. Cô kể chuyện trong rừng, mỗi lời nói lại có tiền vàng rơi ra, chẳng mấy chốc cả phòng đầy ắp vàng.
"Nhìn cái thói khoe khoang của nó kìa!" - Con gái mụ mẹ kế hét lên, nhưng trong lòng đầy ghen tị, cũng đòi vào rừng hái dâu. Mẹ nó ngăn lại: "Con yêu, trời lạnh lắm, con sẽ chết cóng mất." Nhưng vì cô bé cứ nằng nặc đòi đi, cuối cùng mụ đành chiều, may cho nó chiếc áo lông thật đẹp, đưa bánh mì bơ và bánh ngọt mang theo.
Cô bé vào rừng, thẳng đến ngôi nhà nhỏ. Ba chú lùn lại thò đầu ra, nhưng cô chẳng thèm chào hỏi, chẳng nói chẳng rằng, lầm lì vào nhà ngồi cạnh lò sưởi ăn bánh.
"Cho tụi tôi xin miếng với!" - Ba chú lùn nói. Cô bé đáp: "Tôi còn chẳng đủ ăn, chia cho ai được?" Ăn xong, họ đưa cây chổi: "Cầm lấy mà quét sạch tuyết sau nhà đi." "Tự mà quét!" - Cô bé hỗn xược, "Tôi đâu phải đầy tớ của các người!"
Thấy chẳng được gì, cô bé bỏ đi. Ba chú lùn bàn nhau: "Cô bé xấu tính, lòng dạ ghen ghét, chẳng biết giúp đỡ ai, ta nên trừng phạt thế nào?"
Chú thứ nhất nói: "Ta khiến cô ta mỗi ngày càng xấu xí." Chú thứ hai nói: "Ta khiến mỗi lời cô ta nói sẽ có con cóc nhảy ra." Chú thứ ba nói: "Ta khiến cô ta sẽ chết thảm khốc."
Cô bé tìm khắp nơi không thấy dâu, giận dữ trở về. Vừa mở miệng kể chuyện trong rừng, mỗi lời nói lại có con cóc nhảy ra, khiến mọi người kinh hãi.
Mụ mẹ kế càng tức giận, chỉ nghĩ cách hãm hại con chồng - cô gái ngày càng xinh đẹp. Mụ đun một nồi nước sôi, đổ sợi chỉ vào luộc, rồi vắt lên vai cô, đưa rìu bắt ra sông đóng băng đục lỗ giặt chỉ.
Cô gái vâng lời ra sông. Đang đục băng thì có cỗ xe ngựa lộng lẫy đến, nhà vua ngồi trong xe. Ngài dừng lại hỏi: "Này bé con, con là ai? Đang làm gì ở đây?" "Thưa Ngài, con là đứa trẻ nghèo khổ, đang giặt sợi chỉ ạ."
Nhà vua động lòng trắc ẩn, thấy cô gái xinh đẹp liền nói: "Con có muốn đi cùng ta không?" "Ôi, con xin vâng lòng, bằng cả trái tim ạ!" - Cô gái vui mừng được thoát khỏi mẹ kế và em gái.
Cô lên xe cùng nhà vua. Về đến cung điện, đám cưới được tổ chức linh đình như lời ba chú lùn tiên tri. Một năm sau, hoàng hậu trẻ sinh hoàng tử. Nghe tin con gái riêng của chồng sống sung sướng, mụ mẹ kế dẫn con gái đến thăm.
Nhân lúc nhà vua đi vắng, không có ai, mụ độc ác túm tóc hoàng hậu, con gái mụ nắm chân, quăng cô qua cửa sổ xuống dòng sông chảy bên dưới. Đứa con gái xấu xí lên giường nằm, mụ mẹ trùm chăn kín đầu.
Khi nhà vua về muốn nói chuyện với vợ, mụ già kêu lên: "Suỵt, đừng làm phiền, nàng đang đổ mồ hôi trộm. Hãy để nàng nghỉ ngơi hôm nay." Nhà vua không nghi ngờ, đợi đến sáng hôm sau mới quay lại.
Khi nói chuyện, mỗi lời "hoàng hậu" thốt ra lại có con cóc nhảy ra, thay vì tiền vàng như trước. Nhà vua hỏi nguyên do, mụ già đáp: "Ấy là do mồ hôi trộm, sẽ hết thôi."
Đêm đó, người đầu bếp thấy con vịt bơi từ cống lên, nói:
"Đức vua đang làm chi?
Thức hay ngủ, tỉnh hay mê?"
Không thấy trả lời, vịt lại hỏi:
"Khách trong cung thế nào?"
Người đầu bếp đáp:
"Đang ngủ say như chết."
Vịt hỏi tiếp:
"Con ta bé bỏng đâu?"
Ông trả lời:
"Nằm trong nôi ngủ sâu."
Vịt biến thành hoàng hậu lên phòng, cho con bú, dỗ dành, đắp chăn rồi lại hóa vịt bơi đi. Hiện tượng lặp lại hai đêm. Đêm thứ ba, vịt bảo người đầu bếp: "Hãy nói đức vua cầm kiếm chém ba nhát ngang thân ta nơi ngưỡng cửa."
Người đầu bếp vội đi báo. Nhà vua cầm kiếm chém ba nhát, đến nhát thứ ba, hoàng hậu hiện ra khỏe mạnh, xinh đẹp như xưa. Nhà vua mừng rỡ, giấu vợ trong phòng đến ngày chủ nhật làm lễ rửa tội cho hoàng tử.
Trong buổi lễ, nhà vua hỏi: "Kẻ nào kéo người khác khỏi giường ném xuống nước thì đáng bị xử thế nào?" Mụ già đáp: "Tên khốn ấy đáng bị nhốt vào thùng đầy đinh rồi lăn xuống sông." Nhà vua nói: "Ngươi vừa tự tuyên án mình đấy."
Ngài ra lệnh đóng mụ và con gái vào thùng đầy đinh nhọn, đóng chặt nắp rồi lăn xuống sông. Thế là hết đời hai mẹ con độc ác.